"Nhỏ cái gì chứ? Nó chính là đang đối đầu với anh, chúng ta rời xa hai năm, giờ lại dây dưa hơn nửa năm rồi, anh gần ba năm chưa chạm vào nữ sức, giờ em còn không chịu cho anh, vậy không bằng em cầm con dao cắt của anh đi cho rồi."
"Anh xem anh có khác gì đứa bé không, tranh sủng với con trai đó à?" Lam Thiên Vũ không nhịn được bật cười.
"Tiểu Thiên Dực đã lớn như vậy, nếu còn cứ ngủ cùng chúng ta, vậy có khác gì bắt anh cấm dục đâu? Anh mặc kệ, tóm lại đêm nay anh nhất định phải..."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì hết." Dạ Diễm không nói thêm gì nữa, chiếm lấy cô.
. . .
Mới bắt đầu Lam Thiên Vũ còn đưa tay chống cự, nhưng rất nhanh đã lâm vào trầm luân.
Họ yêu thương lẫn nhau, cuồng dã, một lần lại một lần, yêu đến không buông tay, muốn ngừng cũng không thể.
Ở bên nhau lúc này, chỉ cảm thấy trái tim mình được hạnh phúc lấp đầy, chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi, mãi mãi không rời xa nhau.
*****