Dạ Diễm làm vậy khiến Lam Thiên Vũ vô cùng cảm động, nước mắt lăn dài trên má, cô ôm chặt lấy anh: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh..."
"Hãy tin anh, tất cả sẽ ổn thôi. " Dạ Diễm càng ôm cô chặt hơn, anh muốn ôm cô thật chặt, không muốn để mất cô.
"Chúng ta hãy cho nhau thời gian suy nghĩ thật cẩn thận.. " Lam Thiên Vũ nghẹn ngào nói, "Hôm qua em đã nhận được thông báo của đại học Rochester, tháng sau em có thể nhập học rồi, đợi em tốt nghiệp, nếu như trong lòng hai chúng ta còn có đối phương thì hãy quay về bên nhau. "
"Vậy phải đợi rất nhiều năm... "
"Bốn năm, chỉ bốn năm. " Lam Thiên Vũ rất kiên trì, "Nếu như anh không chờ được em cũng không trách anh. "
"Nhưng... "