Cung Vũ Dao còn đang do dự, xem tình hình trước mắt thì đó chính là phương pháp tốt nhất, hơn nữa cô ta cũng không còn đường lui khác, nhưng cô rất sợ hãi, sợ bị Dạ Diễm phát hiện ra sự thật, đến lúc đó anh sẽ căm thù cô ta đến tận xương tủy. . . . . . . .
"Cô còn do dự?" Lam Thiên Vũ cười lạnh, "Cô từ từ mà nghĩ đi, khi đó tôi dùng thủ đoạn khác đạt được mục đích, nhất định sẽ đem chuyện huyết thống nói cho Dạ Diễm, dù sao tôi cũng không thể ở bên anh ấy, cũng không để cô được lợi."
Nói xong, Lam Thiên Vũ xoay người bước đi. . . . . . . .
Cung Vũ Dao cuống quýt giữ tay cô, Lam Thiên Vũ quay đầu lại, cô ta vội vàng ra hiệu: "Tôi đồng ý với cô."
"Đúng rồi, hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi!" Lam Thiên Vũ đưa văn kiện cho cô, "Thực ra chuyện này rất tốt đấy chứ, Dạ Diễm tin cô như vậy, cô đem phần tài liệu này để ở phần văn kiện anh ấy phải ký tên, sẽ dễ dàng qua mắt anh ấy."