Cung Vũ Dao nhướng mày, buồn bực khoa tay múa chân ------
"Cô thật không biết điều, tình hình hiện tại không phải rõ lắm rồi sao? Cô đã chọn rời khỏi anh Diễm, anh ấy sẽ không tha thứ cho cô, cô càng không thể đấu lại nhà họ Dạ, sao còn muốn tìm phiền phức??? Buông tha quyền nuôi con là chuyện tốt với tất cả mọi người, dù cô không suy nghĩ cho mình cũng phải vì đứa bé mà suy nghĩ, nếu Thiên Dực vừa sinh ra đã ở tại nhà họ Dạ, căn bản sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, nói qua nói lại, là do cô không có bản lĩnh chăm sóc Thiên Dực, thằng bé mới trở thành thế này, hơn nữa cô lại xấu xí hèn mọn, vốn không có tư cách làm mẹ nó!!!"
"Tôi có tư cách hay không không phải do cô quyết định." Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm cô ta, "Thiên Dực là tôi sinh, dù tôi có xấu xí hèn mọn cũng là mẹ nó, không ai có thể thay đổi sự thật này. Nhưng cô, cô muốn ở bên Dạ Diễm, hẳn không chấp nhận Thiên Dực mới đúng, vì sao phải khuyên tôi buông tha quyền nuôi con?"