"Bọn họ nghĩ thật chu đáo." Lam Thiên Vũ vui mừng gật đầu.
"Người hầu nhà họ Dạ sẽ chăm sóc cho con." Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, Lam Thiên Vũ quay đầu lại, thấy Dạ Diễm mặc đồ bảo hộ đang đi tới, chắc anh đang chuẩn bị vào phòng cách ly.
Lam Thiên Vũ nhìn ra lửa giận và sự căm hận trong mắt Dạ Diễm, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Dù thế nào cũng cảm ơn anh, anh vất vả rồi."
"Cô không cần khách sáo với tôi, Thiên Dực là con tôi, tôi cứu con là chuyện nên làm." Dạ Diễm trào phúng nói, "Nhưng cô hiện tại đã theo Tiêu Hàn, còn có thời gian đến nhìn Thiên Dực, tôi nên cảm ơn cô mới đúng."
Lam Thiên Vũ không muốn cãi nhau với anh, hai tháng chịu đựng đã rèn cho cô trở nên bình tĩnh, cô thoải mái nói, "Anh chuẩn bị vào phòng cách ly, hẳn nên giữ tâm tình thoải mái, như vậy máu với có thể tốt được."
"Nói cũng đúng." Dạ Diễm lạnh lùng cười, "Tôi không nên vì một người phụ nữ không quan trọng mà tức giận."