Nghe được lời Lôi Liệt nói, Dạ Diễm vội đi tìm Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ ăn đại chút ít, nằm lên giường nghỉ ngơi, rõ ràng là mệt muốn chết, mệt đến mức ngay cả thở cũng mệt mỏi, thực sự rất muốn ngủ, nhưng trong đầu luôn rối loạn, không ngừng hiện ra những hình ảnh lộn xộn...
Dạ Diễm, Tiểu Thiên Dực, Cung Vũ Dao, còn cả bản cam kết bằng máu kia...
Suy nghĩ một hồi, trong lòng Lam Thiên Vũ càng khủng hoảng, giống như một ngày nào đó cô nhất định sẽ chịu trừng phạt.
Bỗng nhiên một âm thanh nhỏ từ ngoài truyền vào, trong lòng Lam Thiên Vũ hoảng hốt, đứng dậy bật công tắc đèn trên tường, căn phòng tối bỗng sáng lên, Dạ Diễm mở cửa bước vào, cô hơi ngẩn ra rồi nhíu mày quát khẽ: "Em làm gì vậy?"
"Anh muốn nói chuyện với em." Dạ Diễm tiện tay khóa trái cửa phòng, bước thẳng đến bên giường.
"Anh thật quá đáng, tôi chưa đồng ý anh đã mở cửa xông vào." Lam Thiên Vũ buồn bực nói: "Tôi cần nghỉ ngơi, đi ra ngoài."