Lam Thiên Vũ nhìn dáng vẻ giả bộ của Dạ Diễm, trong lòng rất khó chịu, nhưng cô không muốn vạch trần anh, vẫn ra vẻ lạnh lùng nói: "Dạ dày đau phải uống thuốc, nếu anh bệnh, sẽ không thể bảo vệ cho Thiên Dực."
Nói xong, cô xoay người rời đi. . . . . . .
Bước đi nặng nề, từng bước như núi đè, trái tim cũng theo từng bước chân, dần dần nặng trĩu.
Thật ra Lam Thiên Vũ rất muốn chạy lại đỡ Dạ Diễm dậy, chăm sóc tốt cho anh, an ủi anh, người một nhà chung tay vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng cô không thể làm vậy.
Bởi cô biết rõ, ngăn cách của cô và anh không chỉ có đứa con, còn có cả sự chênh lệch trong hiện thực.
Anh mãi là giám đốc Dạ cao quý, người đàn ông hoàng kim người người kính nể, có vô số người phụ nữ vây quanh, dù anh có cố chấp, hay cách đối xử với tình cảm không bình thường, đặt ở trong mắt những người phụ nữ khác cũng là một loại ưu điểm.