"Cô Cung, sức khỏe của cô rất yếu, để tôi dìu cô về phòng nghỉ ngơi." Kiều Tinh tốt bụng khuyên nhủ.
Kể từ sau khi Cung Vũ Dao hiến tủy cho Thiên Dực, Kiều Tinh và Lãnh Nhược Băng liền nhìn cô ta bằng con mắt khác, lúc này bọn họ đều coi cô ta như ân nhân cứu mạng, rất cảm ơn cô ta.
Cung Vũ Dao lắc đầu, mỉm cười với Kiều Tinh rồi sau đó bước vào phòng của Lam Thiên Vũ.
Kiều Tinh định vào theo nhưng Cung Vũ Thanh đã đóng của phòng lại.
Lam Thiên Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp, tâm trạng vô cớ hoảng loạn.
Cung Vũ Dao lấy lá thư bằng máu từ trong áo đưa ra trước mặt Lam Thiên Vũ, sau đó nhúng ngón tay vào cốc nước, viết một câu lên bàn, "Lá thư bằng máu, phải dùng máu để trả nợ!"
Nhìn thấy câu đó, Lam Thiên Vũ rùng mình, cô càng thêm hoảng loạn, trong đầu tưởng tượng đến cảnh Tiểu Thiên Dực xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ hãi đến mức cả cơ thể run rẩy.
Cung Vũ Dao nhếch miệng, ấn hai tay lên vai của Lam Thiên Vũ, sau đó rời đi…