"Anh đừng lừa mình dối người nữa." Lam Thiên Vũ ngắt lời của Dạ Diễm, tức giận nhìn anh, "Nếu như người anh yêu là tôi thì hôm đó gặp nhau tại nhà hàng Tây Nhã anh đã không nhận lầm người. Anh nhìn thoáng qua tôi mà cũng không nhận ra, khăn che mặt của tôi rơi xuống đất, anh lại làm như không thấy, chạy ra ngoài đuổi theo người phụ nữ kia, tất cả mọi người trong nhà hàng đang cười nhạo tôi, lúc ấy trái tim tôi cũng sắp tan nát rồi. . ."
" Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi em..." Dạ Diễm vô cùng tự trách, lúc này ngoài nói lời xin lỗi, anh cũng không biết nên nói gì..
"Người phụ nữ kia cho dù dáng người giống tôi, nhưng dù sao cô ta cũng không phải tôi, vẫn có chỗ khác với tôi, chỉ cần anh nhìn kỹ sẽ thấy rõ, chẳng mấy chốc anh sẽ phát hiện nhưng mà anh vẫn không làm được, anh đã ở bên cạnh cô ta suốt hai ngày hai đêm, điều này chứng minh cái gì? Chẳng qua anh chỉ thích vẻ bề ngoài của tôi mà thôi.."
"Không phải như thế..."