Ba chữ "Cầu xin em" được thốt ra từ miệng Dạ Diễm đủ để làm tất cả mọi người có mặt ở đây chấn động.
Dạ Diễm chưa bao giờ là người biết ăn nói khép nép, cho dù là bất cứ chuyện gì, anh cũng chưa từng cúi đầu, thế nhưng lúc này, anh chỉ muốn dùng tất cả sức lực để níu giữ Lam Thiên Vũ.
Chỉ cần cô có thể cho anh cơ hội để bù đắp, chuyện gì anh cũng có thể làm…
Lam Thiên Vũ cúi đầu, không dám nhìn anh, cô sợ chỉ cần nhìn anh thêm một lần nữa, trái tim của cô liền tan chảy.
Nếu như anh có thể về trước lúc Thiên Dư thay tủy thì tốt biết bao, bọn họ đã có thể đoàn tụ, tiếc là anh đã tới muộn.
Tất cả đều đã muộn màng!!!
"Thiên Vũ…" Dạ Diễm đưa tay kéo Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ muốn tránh anh, anh liền ôm cô thật chặt, "Thiên Vũ, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa anh…"