Nghe được câu này, đôi mắt của Lam Thiên Vũ đỏ lên, không nghĩ tới lúc này, Dạ Diễm còn nói ra lời như vậy, chẳng lẽ anh không biết cô đã bị hủy gương mặt sao?
Có lẽ vẫn chưa biết, có lẽ khi anh thấy được mặt của cô sẽ bị dọa đến lâm trận bỏ chạy...
"Cút đi, tất cả đều cút ngay cho tôi ——" Dạ Diễm đẩy mấy phóng viên kia ra, lòng nóng như lửa đốt chạy vào bệnh viện.
Đám vệ sĩ ngăn Dạ Diễm, anh đánh về phía vệ sĩ, vệ sĩ không dám ra tay với anh, bốn năm người tập trung níu anh lại, không cho anh đi vào, anh như phát điên giãy dụa, dùng hết toàn lực, giống một con dã thú hung hăng phát ra tiếng gầm kích động ——
"Thả tôi ra, tôi phải cứu người phụ nữ cùng con trai của tôi, thả tôi ra, thả tôi ra —— —— "
Lam Thiên Vũ rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, trong lòng như năm biển bốc lên, sóng vỗ mãnh liệt, đủ loại cảm giác khó chịu...