Lam Thiên Vũ ôm chặt lấy hông của Lôi Liệt, khóc đến mức toàn thân run lên, tất cả đau khổ và hoảng sợ lúc này theo tiếng khóc trút ra ngoài..
Cô đã chịu đựng rất lâu rồi, quá khó khăn...
Tiêu Hàn lẳng lặng nhìn bọn họ, trong phòng cay đắng lẫn lộn, vô cùng phức tạp, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, Lam Thiên Vũ sẽ không tin tưởng anh ta như trước đây nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, ở trước mặt anh ta cô vẫn cắn răng chịu đựng, dù cho có tuyệt vọng gần như sụp đổ, cô vẫn không muốn khóc trong ngực anh ta, nhưng khi gặp Lôi Liệt, cô lại để lộ sự yếu đuối thật sự.
Điều này nói lên sự tin tưởng cô dành cho Lôi Liệt đã sớm vượt xa anh ta.
Người mà một cô gái cần khi yếu đuối nhất chính là người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô ấy, mà rất rõ ràng, người này không còn là Tiêu Hàn!!!
"Không sao, không sao..." Lôi Liệt đỡ Lam Thiên Vũ ngồi xuống, dịu dàng lau nước mắt cho cô.