"Diễm... Á..."
"Lam Thiên Vũ" còn muốn nói dối, Dạ Diễm càng dùng sức bóp cổ của cô ta, cô ta sắp không thể thở nổi, mặt kìm nén đến đỏ bừng, mơ hồ than: "Em, em thật sự là... Thật sự là Lam Thiên Vũ, là Thiên Vũ của a..."
"Cô có nói hay không?" Dạ Diễm đanh mày, chuẩn bị dùng sức lần nữa.
"Anh vẫn... giống trước kia..." "Lam Thiên Vũ" đột nhiên khóc thảm, "Trước kia anh hiểu lầm em... sẽ tổn thương em, anh tự tay hại chết... Con của chúng ta, bây giờ còn muốn... Bóp chết em sao?"
Trong lòng Dạ Diễm giật mình, trong đầu nhớ lại những tổn thương trước kia đã gây cho Lam Thiên Vũ, chính vì anh quá xúc động quá ngang ngược cho nên mới đẩy Lam Thiên Vũ càng ngày càng xa, anh còn tự tay hại chết con của mình.
Nhìn cảnh tượng giống nhau như đúc này, nghĩ đến con của bọn họ chết thảm, tay của anh chậm rãi buông ra...
"Diễm, em thật sự là Thiên Vũ, là Thiên Vũ mà anh yêu nhất..."