Dạ Diễm đang muốn tiếp tục hôn cô, lại đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ...
Lam Thiên Vũ đã từng đỡ một phát đạn vì anh, trên người có một vết đạn, nhưng bây giờ trên người "Lam Thiên Vũ" căn bản không có vết đạn nào, hơn nữa, thân hình của cô mặc dù gợi cảm, nhưng hình như có một vài chỗ thật sự khác với trước kia, mặc dù không nói được chỗ cụ thể, nhưng cảm giác luôn có chút kỳ lạ.
"Diễm, em yêu anh ~~~~ "
"Lam Thiên Vũ" chủ động lại gần hôn anh.
Dạ Diễm ngước mắt nhìn cô, gương mặt này rõ ràng giống nhau như đúc, thế nhưng tại sao cảm giác lại hoàn toàn khác nhau? Mặc dù cô cũng có thể gợi lên phản ứng của anh, nhưng nhịp tim của anh lại không cách nào đập nhanh vì cô...
"Diễm, hôn em đi ~~ "
"Lam Thiên Vũ" môi đỏ như lửa nóng lại đến gần hôn Dạ Diễm.