Lam Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Thiên Dực, nước mắt chảy ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu bé, khóc đến toàn thân phát run, trái tim tựa như có một con dao găm sắc bén đang đâm vào, sâu đến mức máu tươi của cô chảy ra đầm đìa, máu xối như mưa...
Cô thật sự hi vọng có thể chịu đau đớn thay Tiểu Thiên Dực, kiếp trước rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, ông trời lại muốn đối phó với cô như vậy, cho dù muốn trừng phạt cô thì cứ nhắm vào cô là được rồi, tại sao phải tổn thương con của cô? ? ?
"Bệnh tình của Tiểu Thiên Dực chuyển biến xấu rất nhanh, vượt quá dự liệu của tôi." Nguyên Thanh lo lắng nói, "Không thể tiếp tục như vậy nữa, phải tranh thủ thời gian sắp xếp phẫu thuật ghép tủy."
"Nhưng Dạ Diễm không ở New York, làm sao bây giờ?" Lãnh Nhược Băng sắp điên mất thôi.