"Thiên Vũ, có phải anh đang nằm mơ không?"
Dạ Diễm thật sự không thể tin được mọi thứ trước mắt đều là thật, Lam Thiên Vũ chưa từng dịu dàng với anh như vậy, chưa từng nói yêu anh, nhưng bây giờ cô lại nói với anh lời ngọt ngào nhất, còn đối xử với anh dịu dàng như vậy nữa.
Tất cả những thứ tốt đẹp này như là một giấc mơ! ! !
Nếu như đây là mơ, anh hi vọng mãi mãi cũng đừng tỉnh lại...
"Không phải là mơ, đây là sự thật..." "Lam Thiên Vũ" nâng gương mặt của Dạ Diễm lên rồi hôn anh thật sâu...
Nụ hôn của "Lam Thiên Vũ" nhiệt tình cuồng dã, còn mang theo sự thuần thục, tuỳ tiện đã có thể khơi gợi dục vọng của đàn ông.
Cô ta dùng sức mút lấy cánh môi của anh, lưỡi linh hoạt đẩy lên mở hàm răng trắng của anh, thăm dò vào trong cùng anh môi lưỡi triền miên.