Nghĩ vậy, lòng Lam Thiên Vũ lại rối bời, thậm chí cô còn có chút sợ hãi, sợ khi nhìn thấy Dạ Diễm.
"Thiên Vũ, đừng suy nghĩ linh tinh nữa." Kiều Tinh nhẹ nhàng vỗ bàn tay Lam Thiên Vũ, an ủi, "Tớ tin Dạ Diễm nhất định sẽ cứu Thiên Dực, anh ta yêu đứa nhỏ như vậy, thời điểm cậu mang thai lần đầu gặp nguy hiểm, anh ta còn liều mạng cứu cậu, hiện tại đứa nhỏ đã sinh ra, sao anh ta có thể bỏ mặc?"
"Đúng. . . . . . " Lam Thiên Vũ nghe mấy câu này, trong lòng được an ủi không ít, "Anh ta rất yêu con mình, lúc trước khi tớ mang thai, chẳng sợ anh ta nổi giận, còn lo mọi chuyện cho tớ, mặc dù hiện tại cả hai không còn tình cảm, nhưng anh ta cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ."
"Đúng vậy, nên cậu không cần nghĩ nhiều. Còn một tiếng nữa, rất nhanh có thể gặp anh ta."
"Ừ."
****
Tám rưỡi tối, cuối cùng cũng đến nhà ga New York.