"Ha ha, Dạ Diễm, mày đúng là thằng đê tiện, thằng đê tiện..."
Dạ Diễm thê lương cười nhạo chính mình, anh ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh nước. Dạ Diễm gắng sức hít một hơi, trong lòng ra quyết định, sẽ mãi mãi quên đi người con gái này.
Dạ Diễm kéo cửa sổ xe lên, đeo kính râm, rời tầm mắt đi. Bởi anh không nhìn chiếc xe kia nữa, cho nên cũng không phát hiện ra, Thiên Dực bé nhỏ trong lòng Lam Thiên Vũ tỉnh dậy, chớp chớp đôi mắt ngái ngủ. Con ngươi lóng lánh như đá quý... có màu hổ phách!
...
Đèn xanh bên cạnh đường sáng lên, xe cộ đang đỗ đều lần lượt lái đi.
Một chiếc Lamborghini màu đen phóng nhanh như gió lướt qua chiếc Audi của Lôi Liệt, tốc độ cực nhanh, khiến người ta không nhìn thấy thứ gì trong xe.
Lam Thiên Vũ chấn động toàn thân, kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn bóng xe mau chóng biến mất, trong lòng khổ sở rối bời, nước mắt không tự chủ được lăn xuống...
Bởi vì cô nhớ đến người kia, người cô yêu nhất.