Dạ Diễm một đêm không ngủ, trong đầu đều là hình ảnh Lam Thiên Vũ, hình ảnh xinh đẹp của cô cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trước mắt anh, khắp nơi trong không khí cũng đều là hơi thở của cô.
Như hình với bóng, không dứt ra được.
Dạ Diễm nhắm chặt hai mắt, đưa tay đỡ chán, thì thào nói: "Thiên Vũ, Thiên Vũ..."
**
Đêm khuya, Lam Thiên Vũ lại mơ thấy Dạ Diễm.
Cô mơ thấy Dạ Diễm đứng ở một bãi đất hoang trống trải, không ngừng gọi tên cô, cô đứng cách anh khoảng mười mấy mét, rõ ràng có trả lời, nhưng anh thế nào cũng không nghe được cô nói, không thể nghe được...
Lòng cô nóng như lửa đốt, muốn đến gần anh, nhưng hai chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất, làm thế nào cũng không bước đi được...
Lúc này, bầu trời đột đánh xuống một tia sét đinh tai, bổ một khe hở thật lớn trên mặt đất, như một cái miệng lớn dính đầy máu có thể ăn tất cả mọi thứ, khiến anh rơi xuống vực sâu vạn trượng."
"Không, Dạ Diễm..."