Lôi Liệt hơi động, nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ không vui nhìn cô: "Sao? Nhanh vậy đã chê anh phiền rồi?"
"Anh rời khỏi quân ngũ đã bảy ngày, ngày nghỉ hẳn là đã hết rồi? Nếu còn tiếp tục kéo dài, vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh." Lam Thiên Vũ thật lòng khuyên nhủ, "Ở đây còn có mẹ và Kiều Tinh chăm sóc em, trong nhà cũng có hai người giúp việc, mẹ con em vẫn tốt, anh còn gì không yên tâm nữa?"
"Chỉ cần không nhìn thấy em là anh không yên lòng rồi." Lôi Liệt trừng mắt nhìn cô, "Hôm nay anh đã gọi điện xin kéo dài kỳ nghỉ, em yên tâm, không sao đâu."
"Ba cậu đã gửi tin nhắn nói với tôi, cấp trên không phê chuẩn đơn xin của cậu, nói cậu tự ý rời vị trí."
Lãnh Nhược Băng nghiêm túc nói: "Ba cậu từ trước tới nay đều rất kiềm chế bản thân, là một vị quan tốt đường đường chính chính đi lên, cậu không thể như vậy được."