"Có chuyện gì vậy?" Lôi Liệt cũng liếc sang để nhìn đôi mắt của đứa trẻ. Lông mày anh nhăn lại. Đặc điểm này đặc thù như vậy thì sau này chắc chắn khi Dạ Diễm trông thấy đứa nhỏ, anh sẽ nhận ra ngay cho mà xem.
"Đôi mắt của thằng bé thật đẹp! Các y tá vô cùng kinh ngạc ..." Kiều Tinh mỉm cười thích thú. Nửa chừng lời nói, cô thấy biểu cảm của Nhược Băng và Lôi Liệt, cô bỗng lại dừng lại. "Chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?"
"Không có gì." Bà lắc đầu. "Đã cho thằng bé bú sữa chưa?"
"Y tá nói rằng nên cho thằng bé bú sữa mẹ." Kiều Tinh cười cười nói: "Cái miệng nhỏ nhắn của nó trông nút nút y như là đang đói bụng."
"Đừng chờ đợi nữa. Mẹ cháu bé không có sữa. Hãy cho bé ăn sữa ngoài tạm đã." Bác sĩ trưởng bước vào. "Mọi người à, cơ thể của cô ấy còn rất yếu và cần được nghỉ ngơi. Tôi khuyên mọi người không nên đứng nhiều người ở đây. Nếu không sẽ gây ồn ào cho cô ấy. "
"Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
***