"Thẩm Tang Hải thực sự là một người đàn ông tốt." Thiên Vũ lau nước mắt cho mẹ mình. "Mẹ không nên quá buồn. Chú ấy đã nói đúng mẹ ạ. Mẹ nên nghỉ hưu sớm. Bây giờ dù sao mẹ cũng đã lớn tuổi, không cần phải làm việc quá sức nữa. Sau khi nghỉ hưu, mẹ sẽ có thể chăm sóc chú Thẩm tốt hơn. "
"Mẹ cũng đã nghĩ về chuyện này, nhưng ..." Nhược Băng cau mày. "Một số điều không đơn giản như con nghĩ đâu. Bây giờ phí điều trị của Thẩm Ngưng tầm hàng triệu mỗi tháng. Mẹ đã cung cấp cho con bé mọi trị liệu tốt nhất từ một chuyên gia nổi tiếng. Vì vậy tiền chữa trị rất cao. Nay chú Thẩm lại bị bệnh và phải mất rất nhiều tiền để điều trị. Mẹ sợ không có đủ tiền để chữa trị."
"Mẹ đã điều hành công ty trong nhiều năm rồi, vậy mẹ có khoản tiền tiết kiệm nào không?" Thiên Vũ hỏi.