"Cô ấy không thích tôi như thế này ..." Tiêu Hàn ôm đầu và buồn bã nói, "Thực ra thì tôi không có quyền để đổ lỗi cho bất cứ ai. Tôi nên tự trách mình. Tôi đã tự hủy hoại cô ấy. Nếu không vì tôi quá ích kỷ đã ép buộc cô ấy ở lại bên tôi, cô ấy đã không thành ra như thế này... "
"Thiếu gia ..." Tư Tuệ nói, "Anh đừng nói như vậy, chuyện của Lam tiểu thư và Tiêu Kì không liên quan gì đến anh cả. Anh không nên tự trách mình."
"Tôi cũng giống như Tiêu Kì mà thôi !!!" Tiêu Hàn đột nhiên hét lên và ngắt lời Tư Tuệ. "Tôi cũng ích kỉ như anh ta vậy. Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào khuôn mặt của Thiên. Tôi thực sự xấu hổ về bản thân mình, tôi là một kẻ hèn nhát."
Tư Tuệ cúi đầu và lặng lẽ rơi nước mắt cô không nói thêm gì.
"Hãy đưa người phụ nữ này đi đi, tôi không muốn gặp lại cô ấy thêm một giây nào nữa." Tiêu Hàn liếc nhìn Thẩm Hâm sải bước trên lầu.