"Đừng nhắc đến tên dì ta trước mặt em." Lam Thiên Vũ bực mình quát.
"Được thôi, vậy thì anh không nhắc nữa." Tiêu Kỳ gật đầu.
Thiên Vũ bình thường rất dễ chịu, dễ cảm thông, nhưng một khi phật ý cô, Tiêu Kỳ chỉ cần nhìn biểu hiện, mọi thứ đều do cô quyết định.
Trong trường hợp cô ấy thực sự tức giận, anh ta sẽ đánh vào mặt cô ấy và hét vào mặt cô ấy. Nếu đánh mà Thiên Vũ không đánh trả, mắng cô ấy cũng không nói gì, đuổi cô ấy cũng không đi. Điểm này dù bất kể thế nào Tiêu Hàn cũng không làm được.
Vì vậy, họ sớm bị chia rẽ, và Tiêu Kỳ có cơ hội ở bên Thiên Vũ lâu hơn ...
**
Khu vực biển Nam tước khá bình yên và tĩnh lặng, có một số du thuyền neo đậu trên biển. Có những cô cậu con nhà giàu trong bữa tiệc, âm nhạc và tiếng cười vang vọng trên biển, cảnh say xỉn hiển hiện khắp nơi.
Lúc này, xe của Tiêu Kỳ đậu ở bãi đậu xe của ngân hàng, anh cùng Thiên Vũ đi ra bãi biển, trong khi hai người đang mải suy nghĩ xem chiếc du thuyền nào là của Dạ Diễm. Bất ngờ một chiếc thuyền máy xuất phát từ biển và một người đàn ông mặc đồ đen đi qua. Chào hỏi một cách lịch sự: "Ngài Tiêu, Tiểu thư Lam, tôi là Triệu Quân, trợ lý của Dạ Tổng, du thuyền của anh ấy đang đậu trên biển.
Xin hãy đi thuyền máy với tôi để đến đó ạ!"
Lam Thiên Vũ đã nhớ ra Triệu Quân là ai, lần cuối cùng cô bị cám dỗ, anh có trách nhiệm huy động vệ sĩ để bảo vệ Dạ Diễm.
Cả hai liền đi theo Triệu Quân lên chiếc thuyền máy và lái xe trong mười phút, cuối cùng họ cũng đến được du thuyền của Dạ Diễm.
Tiêu Kỳ nhìn thấy chiếc du thuyền sang trọng này mắt anh không khỏi sáng lên, chiếc này khác xa với những chiếc đậu ở bãi biển. Chiếc du thuyền rất rộng và cao, có hơn một chục vệ sĩ trên boong thuyền, nhìn chiếc du thuyền như vậy có thể khẳng định ngay độ giàu có của anh. Thực sự anh có thể đầu tư vào Tiêu thị, sau này Tiêu Kỳ không cần phải lo lắng gì về tương lai của Tiêu gia nữa.
"Kính mời hai vị!" Triệu Quân dẫn hai người xuống nhà hàng bên dưới.
Gia đình của Tiêu Kỳ cũng thuộc loại giàu có, nhưng đây lần đầu tiên anh nhìn thấy một cabin sang trọng như vậy, nhà hàng được trang trí thanh lịch, hơn tất cả những nhà hàng mà các vị quý tộc đang ở, hai người phục vụ trẻ tuổi và xinh đẹp. Người phục vụ đang chơi violin.
"Rất vui được chào đón hai người!" Tiếng của Dạ Diễm được phát ra hòa cùng tiếng nhạc du dương.
Thiên Vũ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cô không hề thể hiện phép lịch sự nào mà khách nên có.
Cảnh tượng vào buổi sáng đã đến trước mắt, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Dạ Tổng, chào anh buổi tối!" Tiêu Kỳ sải bước và bắt tay với Dạ Diễm, háo hức và nhiệt tình.
Lần này, Dạ Diễm không hề cao ngạo như các lần trước, anh bắt tay Tiêu Kỳ một cách tao nhã và lịch sự nói: "Xin hãy ngồi ở đây!"
"Cảm ơn." Tiêu Kỳ mở một chiếc ghế châu Âu màu trắng xinh đẹp, trước tiên anh kéo ghế cho Thiên Vũ, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
"Quý cô Lam dường như tâm trạng của cô không được tốt." Dạ Diễm mỉm cười với Thiên Vũ. Anh đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vô cùng quyến rũ của cô.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng chạm vào tay Thiên Vũ và thì thầm: "Đừng như thế này ..."
Lam Thiên Vũ cố gắng kìm nén sự ghê tởm của mình lại rồi quay lại liếc nhìn anh: "Dạ Diễm, em biết thời gian của anh là vô cùng quý giá, vì vậy em sẽ không nói vòng vo nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính luôn. Tiêu Kỳ muốn mời anh là nhà đầu tư cho Tiêu gia, hy vọng anh có thể xem xét điều này. "
" Lam tiểu thư đây thực sự có một người dì cũng khí phách phết đấy chứ!" Dạ Diễm nở nụ cười thâm hiểm. "Người chân thật nói lời thẳng thắn, và tính cách thì lại thanh sảng."
"Đừng ngạc nhiên Dạ Tổng!" Tiêu Kỳ nhanh chóng đáp lại. "Thiên Vũ là người biết điều, cô ấy nói trực tiếp vào vấn đề, nhưng không phải cô có ý không tôn trọng anh đâu." Anh cầm ly lên, liên tục phân bua, "Dạ tổng, chúng tôi luôn tôn trọng anh mà!"