"Im đi." Dạ lão chỉ vào Tư Cầm. "Cô chỉ là đầy tớ, sao lại dám nói chuyện với Thiên Vũ như vậy?"
Khuôn mặt Tư Cầm biến sắc, cô lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, Dạ lão, cháu ..."
"Cô không cần phải nói nhiều hơn." Dạ lão ngắt lời cô. "Thiên Vũ đã là thiếu phu nhân của Dạ gia, cô có quyền sa thải vệ sĩ. Đi thôi."
"Dạ lão, làm thế nào ông có thể nghe lời cô ấy? Cháu đang bị oan." Tư Cầm vội vã giải thích.
"Ư ư..." Vũ Dao cũng ra hiệu cho ông giúp đỡ Tư Cầm.
"Ngồi sang một bên đi." Dạ lão mệt mỏi trừng mắt nhìn Vũ Dao và liếc sang Tư Cầm, "Thiên Vũ không bao giờ can thiệp đến những vấn đề này, bây giờ nó đã nói như vậy, chắc chắn phải có vấn đề. Ta không cần phải xem bất kỳ bằng chứng nào.Cô vẫn không rời đi chứ gì? Cô có muốn vệ sĩ yêu cầu cô rời đi không?"