Dù Tiêu Kỳ có tốt như thế nào đi chăng nữa, khi so sánh với Tiêu Hàn anh cũng bị lu mờ mà thôi.
Tuy nhiên, Lam Thiên Vũ lại thấy quan trọng mới là cảm nhận của chính bản thân mình. Người khác nhìn thấy mình như thế nào không quan trọng. Điều quan trọng là bản thân có nhận ra mình như thế nào hay không thôi và mình có tự nỗ lực hay không. Tại sao chúng ta lại phải cần so sánh bản thân với người khác chứ?
Cũng giống như Thiên Vũ, cô ấy chưa bao giờ so sánh mình với Thẩm Ngưng cả.
Chính vì Tiêu Kỳ luôn xem Tieu Hàn là kẻ thù của mình của mình vì vậy anh luôn tự ti về bản thân và so sánh với Tiêu Hàn ở mọi nơi.
Thiên Vũ đã nói với Tiêu Kỳ nhiều lần rồi nhưng anh không nghe. Vì thế cô không muốn tiếp tục nói về nó nữa. Mặc dù cô không thích anh ta lắm, nhưng từ một góc độ khác, có thể cảm nhận được rằng anh là một người đàn ông có trái tim nhân hậu. Mọi thứ, cô không thể đòi hỏi quá nhiều ở anh.
Thiên Vũ thở dài, khuyên: "Thật ra, Tiêu Kỳ à, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu ngay cả khi Tiêu gia thực sự phá sản, ngay cả khi anh không còn tiền, em sẽ không bận tâm tâm đến điều đấy, anh biết mà, em chưa bao giờ quá đặt nặng đến vấn đề này. Có quá nhiều thứ để theo đuổi, mỗi ngày một trôi qua, chúng ta vẫn còn trẻ, chúng ta có thể làm việc cùng nhau mà. "
Tiêu Kỳ không nói gì chỉ nhìn cô buồn bã, anh từ từ buông tay rồi ngã quỵ xuống đất với sự thất vọng tràn trề.
Thiên Vũ xót xa nhìn anh . Cô biết bây giờ anh không muốn nghe bất cứ lời khuyên nào. Anh chỉ muốn tìm một ống hút cứu sống để giải quyết khủng hoảng của Tiêu gia. Anh vẫn còn trẻ và không muốn sự nghiệp của mình dập tắt nhanh như vậy.
Khoảnh khắc ấy, Thiên Vũ lại nhớ đến cha mình. Tiêu Kỳ rất giống với người cha quá cố của cô. Khi cha cô sắp phá sản, ông ấy cũng thất vọng rồi ngồi xổm trong góc, thậm chí chỉ vì những va chạm lặp đi lặp lại, ông tuyệt vọng, và cuối cùng đã có những suy nghĩ tiêu cực ...
Trước mắt cô bây giờ, thoáng hiện lên cảnh tượng cha ôm cô nhảy lầu của ba năm trước. Đầu cô bắt đầu có cảm giác nóng ran, mắt mờ lại. Thiên Vũ nhắm mắt lại và buộc mình không được nghĩ về nó nữa. Cô hoãn lại rồi từ từ mở to mắt nói với Tiêu Kỳ: "Hãy ngồi dậy đi." Em sẽ giúp anh! "
"Thật vậy sao?" Nghe vậy Tiêu Kỳ hà hứng đứng bật dậy, biết ơn ôm lấy Thiên Vũ. "Thiên Vũ à, cảm ơn, cảm ơn em nhiều lắm …"
"Chà, dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, anh sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy với em nữa đâu, hoàn toàn không." Tiêu Kỳ chắc chắn hứa, rồi hào hứng nói thêm: "Anh sẽ gọi Dạ Diễm ngay bây giờ - anh sẽ đi gặp anh ấy. Tốt nhất là nên làm điều này trước đám cưới, như vậy mẹ sẽ không còn làm khó dễ em trong ngày cưới nữa. "
Nói rồi, Tiêu Kỳ lập tức đi lấy điện thoại di động để gọi.
Thiên Vũ nhìn anh đầy phấn khích. Cô không thể ngừng bận tâm rằng nếu anh biết Dạ Diễm đã làm những gì với cô, không biết anh sẽ như thế nào, có còn muốn cô đi gặp anh ta không?
Câu hỏi này quá nhạy cảm, chỉ cần nghĩ về nó thôi trái tim cô cảm thấy rất buồn rồi. Khoảnh khắc này cô kiểm tra lại cảm xúc của mình, đột nhiên thấy rằng cô đã chọn anh vì anh có rất nhiều nét giống với bóng dáng của cha mình.
**
Ở vùng biển Nam tước, một chiếc du thuyền sang trọng đang neo đậu trên biển. Hai người đàn ông đang ngồi trên boong bàn tròn màu trắng theo phong cách châu Âu. Một người quyến rũ, rất khôi ngô, tính cách có vẻ nghiêm nghị. Một người cũng đẹp trai, nam tính không kém nhưng tính cách nhìn bên ngoài không thể nào biết được, họ đã gặp nhau ba năm trước. Họ đã cùng nhau trải qua một thảm họa chưa từng có, vì vậy xem nhau như là anh em ruột thịt, sống chết có nhau.
Lúc này họ đang chơi bài, không có con chip nào trước mặt họ, nhưng một trò chơi đánh bạc có thể xác định những thay đổi trên thị trường chứng khoán. Hiện tại, hai người chơi chơi hòa nhau và không thể phân định được thắng thua.
Điện thoại di động của Dạ Diễm đột nhiên reo lên, nhìn thấy tên người gọi đến, miệng anh ta giật giật thành hình vòng cung, rồi trực tiếp cầm máy trả lời điện thoại ...