Lam Thiên Vũ nhếch môi lên và khẽ nói: "Tôi không có người đàn ông nào khác ngoài Dạ Diễm".
Nhược Băng sống mũi cay cay, nước mắt ứa ra, nghẹn ngào nói: "Được rồi, bởi vì Dạ Diễm là cha của đứa nhỏ, nên con cũng nên được biết sự thật, nhưng con phải chuẩn bị tâm lý trước."
"Vâng." Thiên Vũ gật mạnh đầu: "Tôi chuẩn bị tâm lý tốt lắm, bà cứ nói đi."
"Dạ Diễm, cậu ấy..." Lãnh Nhược Băng hít một hơi. "Cái đếm cậu ấy chia tay con, cậu ấy đã bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Hơn thế nữa, cậu ta còn bị ung thư dạ dày. Cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn nằm điều trị ở bệnh viện..."
Mặc dù cô đã nghe Tiêu Kì nói một lần, nhưng cô đã từ chối chấp nhận sự thật. Cho đến bây giờ cô ấy biết rằng tất cả là sự thật, tim cô như một mũi dao nhọn đâm vào.
Nước mắt của cô không thể rơi được nữa, trái tim đau đớn như bị xé tan, tất cả mọi kỉ niệm về anh xuất hiện trong tâm trí cô...