Nói về chuyện của mình, những giọt nước mắt của bà khẽ rơi xuống và giọng nói run rẩy: "Tang Hải đã hy sinh quá nhiều cho tôi. Trên thế giới này, ông ấy chính là người đàn ông tốt nhất đối với tôi.
Tôi đã theo ông ấy hơn mười năm nay, ông ta chưa bao giờ làm tôi khóc. Chân ông ta bị tàn tật như vậy nhưng chưa bao giờ oán hận tôi cũng không có bất kì yêu cầu nào đối với tôi. Tôi với Thế Viễn không còn hy vọng gì nên tôi đã quyết định theo Tang Hải."
Nghe thấy những gì Nhược Băng vừa nói, Lôi Chấn Đình cúi đầu. So với Tang Hải, ông không thực sự là một người đàn ông tốt. Không có gì lạ khi bà theo Tang Hải trong khi ông ta tật nguyền như vậy cho đến bây giờ.
"Nói đến đây, tôi cũng chả giấu ông gì nữa." Nhược Băng thở dài: "Thực ra, Thẩm Ngưng không phải là con do tôi sinh ra, mà là do tôi nhận nuôi, đó là con riêng của Tang Hải nhờ cơ duyên này tôi mới gặp Tang Hải."