Tiêu Kì đưa Thiên Vũ lên một chiếc ô tô cũ đã được sửa. Anh chở cô dừng lại trước một ngôi nhà gỗ bỏ hoang ở vùng ngoại ô vắng vẻ.
Bầu trời đang mưa nhỏ hạt. Dường như nó cũng cảm thương cho số phận tội nghiệp của cô.
Tiêu Kì mở cửa xe, nhanh chóng ôm cô bước đến ngôi nhà gỗ.
Từng bước từng bước, đôi môi của anh nhếch lên một nụ cười xấu xa, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ, thì thầm: "Thiên Vũ à, sẽ sớm thôi, em sẽ thuộc về anh, anh yêu em nhiều lắm ... "
Thiên Vũ mơ mơ màng màng, cô vô tình nghe thấy những lời của Tiêu Kì. Cô muốn thoát khỏi con quỷ khủng khiếp này, nhưng cô không còn sức để đấu tranh.
Đầu cô nặng như chì, mồ hôi ướt đẫm chiếc váy, nhưng cô vẫn cố nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác, Thiên Vũ, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo ...
Không, mày không thể thua Tiêu Kì, hoàn toàn không, ngay cả khi mày có chết, mày cũng không thể ...
**