"Trời ơi, thật đáng sợ..." Kiều Tinh hoảng sợ lắc đầu, "Thật sự em không dám tin, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà Thiên Vũ đã phải chịu đựng bao nhiêu giày vò như vậy. cô ấy bị mắc kẹt ở giữa hai người đàn ông, còn đáng thương hơn ngồi tù. Lôi Liệt, anh mau đi cứu cô ấy về đi..."
"Haiz..." Lôi Liệt thở dài, "Anh cũng rất muốn đi nhưng cha anh không cho phép, còn cho người giám sát anh, anh không sao ra khỏi cửa được."
"Tại sao?" Kiều Tinh vô thức hỏi, lại thuận miệng nói, "Điều này cũng dễ hiểu thôi, Tiêu Hàn và Dạ Diễm đều là những người không dễ đối phó, anh đi như vậy rất nguy hiểm."
"Có lẽ không phải vậy..." Lôi Liệt cau mày, "Anh nghĩ cha anh là vì nguyên nhân khác. Thôi không nói chuyện này nữa, bây giờ anh phải tìm cách khác..."