"Anh ấy để Ti Tuệ chuẩn bị chuyên cơ, ba ngày nữa đi."
"Tốt quá, tớ rất mong chờ." Thẩm Hân vô cùng hưng phấn, tuy sắc mặt còn tái nhợt, nhưng cô ta đã cười toe toét.
"Thẩm Hân, thời gian có phải quá mau hay không? Bác sĩ nói não cậu bị chấn động nhỏ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?" Lam Thiên Vũ vẫn có chút lo lắng.
"Không có chuyện gì, cơ thể tớ trước giờ đều tốt lắm, vết thương nhỏ ấy không là gì." Thẩm Hân vội vàng nói, "Hơn nữa không phải Tiêu Hàn chuẩn bị chuyên cơ sao? Chúng ta không phải ngồi khoang phổ thông, một chút cũng không ảnh hưởng đến bệnh tình của tớ, Thiên Vũ, coi như vì tớ, đừng từ chối nữa, tớ thật sự rất muốn đi Maldives mà."
"Em xem, Thẩm Hân cũng muốn đi đến vậy, em còn muốn từ chối sao?" Tiêu Hàn đi đến.
"Được rồi." Lam Thiên Vũ bất đắc dĩ gật đầu, "Thẩm Hân, cậu vừa tỉnh, không được nói nhiều, nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm."
**