Tiêu Hàn thấy Lãnh Nhược Băng bị lời nói của mình làm ảnh hưởng, tranh thủ thời cơ khuyên nhủ:
"Dì Lãnh, cháu khuyên dì không nên xen vào chuyện của người khác làm gì, dì có biết tình cảm của cháu với Thiên Vũ là chân thành không, cháu sẽ không làm tổn thương cô ấy, cháu làm tất cả đều vì tốt cho cô ấy, điểm xuất phát của chúng ta giống nhau, lẽ ra nên đứng cùng một chiến tuyến mới đúng."
"Xin lỗi, tôi không thể đứng cùng phe với loại người vong ân phụ nghĩa như cậu." Lãnh Nhược Băng lạnh lùng nói, "Mời xuống xe."
"Cháu sẽ xuống xe, nhưng cháu còn một chuyện muốn nhắc dì." Tiêu Hàn cười ảm đạm, tiếp tục nói,