"Rượu này khi uống vào không có cảm giác lắm nhưng tác dụng sau đó hơi mạnh, không sao đâu, lát nữa thổi nến xong thì em đi ngủ sớm..."
Tiêu Hàn chưa kịp nói hết câu thì nhận thấy gương mặt đỏ ửng của Lam Thiên Vũ đã bắt đầu dâng lên sự mơ hồ, bờ môi xinh đẹp mê người tỏa ra sức quyến rũ vô tận khiến anh ta say đắm.
Một luồng nhiệt nóng rực từ nơi sâu nhất nổi lên thiêu đốt cơ thể khiến cả người anh ta rạo rực không yên. Tiêu Hàn tháo bỏ cà vạt, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lam Thiên Vũ chằm chằm, cất giọng khàn khàn hỏi: "Thiên Vũ, em, em ổn không?"
"Em chóng mặt quá, muốn nghỉ ngơi một lát, phòng ngủ ở đâu?"
Lam Thiên Vũ đỡ trán đứng dậy, vừa đi được một bước đã suýt nữa ngã xuống đất, Tiêu Hàn kịp thời ôm lấy cô, cả người Lam Thiên Vũ mềm nhũn ngã vào vòng tay Tiêu Hàn, mơ mơ màng màng nói, "Tiêu Hàn, có lẽ em đã say rồi, không thổi nến được nữa, em muốn đi ngủ..."