"Nơi đây vô cùng hoang vắng, em muốn đi đâu?" Tiêu Hàn nhẫn nại khuyên, "Nếu em giận anh thì cứ đánh cứ mắng anh là được, đừng tự dày vò bản thân như vậy."
Lam Thiên Vũ không nói gì, quả thật nơi này vừa tối tăm vừa hẻo lánh, nếu giờ cô xuống xe chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng vừa rồi ở phố tình nhân Lam Thiên Vũ phát hiện Tiêu Hàn âm thầm nhìn cô chằm chằm, nếu lỡ anh ta cứ bám theo cô thì phải làm sao?
Dù sao cô cũng không vương vấn gì, chết cũng không sao nhưng Tiêu Hàn chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô, đến lúc đó lại vì cô mà bị thương thì cô thật có lỗi lớn rồi.
"Em đừng tức giận, chuyện chuyển nhà ngày mai hãy bàn tiếp, hôm nay là sinh nhật em em phải vui lên, qua sinh nhật rồi bàn tiếp có được không?" Tiêu Hàn nhẹ nhàng nói.
"Được." Lam Thiên Vũ ngật đầu, không còn cố chấp nữa.
***