"Ung thư dạ dày. . . . . ." Trước mắt ông cụ Dạ tối sầm, suýt chút nữa té xỉu, Bá Kiêu và Triệu Quân lập tức đỡ lấy ông cụ, "Ông cụ, ngài bình tĩnh một chút."
"Ông chủ, ông chủ đừng quá lo lắng." Bác sĩ cũng khuyên nhủ: "Giám đốc Dạ đang ở giai đoạn đầu, khả năng chữa khỏi rất lớn, tôi đã sớm khuyên cậu ấy phải chú ý ăn uống, không được uống rượu, sau đó trị liệu sớm một chút, nhưng ngài ấy vẫn mặc kệ, cũng không kiêng rượu. Hơn nữa bây giờ còn bị tai nạn xe, nên. . . . . . . Vấn đề mới có chút phiền toái, nhưng ngài đừng lo lắng, tôi sẽ dốc hết sức."
"Khó trách, khó trách. . . . . ." Ông cụ Dạ bi thương than nhẹ, "Khó trách nó thả Thiên Vũ đi, tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao đột nhiên nó buông tay, thì ra nó biết mình bị ung thư, nó không muốn để con bé thấy mình bị đau ốm tra tấn, bộ dạng chật vật không chịu nổi, nên tình nguyện thả con bé đi, tình nguyện đơn phương thừa nhận. . . . . . "