"Hãy để tôi đi. . . . ." Lam Thiên Vũ vừa khóc vừa đẩy anh.
"Lam Thiên Vũ, cô phải nhớ kĩ, cho dù cô đi đến đâu, với ai, thì cô vẫn mãi mãi là người phụ nữ của Dạ Diễm tôi! ! !"
Dạ Diễm thì thầm những lời này bên tai cô xong, rồi miễn cưỡng hôn cô lưu luyến, anh yêu cô rất nhiều, yêu tận xương tận tủy, yêu đến mức vì cô mà để cô ra đi, tiếc thay, là cô ấy không hiểu được tình yêu mà anh dành cho . . . . .
Nụ hôn này có cảm giác ngọt ngào mà Lam Thiên Vũ không thể hiểu, Dạ Diễm chỉ muốn để lại hơi thở của mình trên cơ thể cô, một chút, một chút nữa. . .
"Đủ rồi!" Tiêu Hàn không vui lòng quát khẽ, muốn kéo Lam Thiên Vũ ra, Thẩm Tang Hải giữ anh ta lại, nhìn anh ta lắc đầu, "Hãy cho họ thêm chút thời gian nữa."
"Lời từ biệt cuối cùng, cậu đừng quá lo lắng."
Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng khuyên nhủ, lúc này, cô chợt tự hỏi rằng mình đã làm đúng hay sai, hóa ra tình cảm của Lam Thiên Vũ đối với Dạ Diễm vượt xa trí tưởng tượng của bà. . .