"Chúng ta nên đi xuống." Tiêu Hàn cố gắng đứng dậy, Lam Thiên Vũ theo vô thức đỡ anh, Tư Tuệ mở cửa thang máy cho họ, rồi lui về một bên.
"Tư Tuệ, sao cô không đi vào?" Lam Thiên Vũ hỏi.
"Tôi đi xuống bằng thang bộ bên cạnh thang máy." Tư Tuệ mỉm cười.
. . . . . .
Hai cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Lam Thiên Vũ mơ hồ hỏi: "Tại sao Tư Tuệ không đi vào?"
"Bởi vì cô ấy muốn chúng ta có không gian riêng tư." Tiêu Hàn nhìn cô sâu sắc, "Thiên Vũ, nếu em muốn rời đi thì phải phối hợp với anh, biết không?"
"Phối hợp?" Lam Thiên Vũ bối rối, "Ý anh là gì. . . . ."
Lam Thiên Vũ chưa nói xong, Tiêu Hàn bỗng nhiên ấn cô vào tường thang máy, hôn cô thật sâu.
Nụ hôn của Tiêu Hàn ập đến bất ngờ như một cơn bão, làm cho Lam Thiên Vũ không kịp trở tay, cô chưa kịp phản ứng, thì lưỡi anh đã mạnh mẽ đẩy hai hàm răng của cô, thâm nhập vào bên trong, xâm chiếm từng vị trí trong miệng cô.