Cửa thang máy đóng lại, Lam Thiên Vũ còn sững sờ đứng tại chỗ, nhìn vào cánh cửa, Dạ Diễm có ý gì đây? Trước đây cô chỉ cần liếc mắt nhìn Tiêu Hàn một cái, anh ta liền nổi điên, nhưng bây giờ đây, anh lại cứ thế giao cô cho Tiêu Hàn . . . . .
Anh ta đã nghĩ thấu sao? Không muốn tranh cái, không muốn cưỡng cầu nữa?
"Thiên Vũ!" Giọng nói của Tiêu Hàn từ phía sau, Lam Thiên Vũ bình tĩnh, quay lại, mỉm cười yếu ớt:
"Tiêu Hàn!"
Cô lại đỡ anh, thân thiết như thường lệ.
"Em có quan tâm anh đến anh không?" Tiêu Hàn nhìn cô chăm chú.
"Anh vì em mà bị thương, làm sao em có thể bỏ mặc anh được? Về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Lam Thiên Vũ dìu Tiêu Hàn quay lại phòng, ngồi trên ghế sô pha, Tư Tuệ mang đến cho anh một cốc nước ấm, lấy hai viên thuốc giảm đau đưa cho anh, trán của Tiêu Hàn vã mồ hôi, phát súng hôm trước thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của anh, bây giờ vẫn còn đau đớn dữ dội, một chút bất cẩn sẽ chạm vào miệng vết thương.