"Ngồi xuống." Dạ Diễm hống hách ra lệnh.
"Tôi ăn xong rồi." Lam Thiên Vũ cau mày.
"Ngồi đây với tôi." Dạ Diễm kéo cô ngồi xuống, cô đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giữ cằm nhìn anh ăn tối, trông anh ăn thức ăn từng miếng lớn, đôi môi cô không hiểu sao lại cong lên một vòng cung.
Dạ Diễm hôm nay ăn rất ngon miệng, ăn xong đồ ăn, còn uống một bát canh, rồi sau đó, anh dùng khăn lau miệng, ngước lên nhìn Lam Thiên Vũ, ra lệnh: "Bắt đầu từ ngày mai, cô hãy nấu cho tôi bữa sáng và bữa tối."
Lam Thiên Vũ gật đầu, bây giờ, cô chỉ có thể nghe lời, mới có thể không gây phiền toái cho bản thân cũng như Kiều Tinh.
Sự dịu dàng của cô làm cho anh cảm thấy dễ chịu, anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm giữ cằm cô, nâng má cô lên, trao một nụ hôn vào trán, ân cần nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Sau đó ôm cô lên lầu, Lam Thiên Vũ có chút lo lắng, tối nay, anh lại động vào người cô?