Lam Thiên Vũ nheo mắt, nhìn những động tác vụng về của anh, vẫn có ý định giúp đỡ, nhưng cô lại do dự, nếu anh biết cô chưa ngủ, lại động chạm đến cô, cô không muốn.
Sau khi Dạ Diễm băng bó vết thương xong, thu dọn đồ đạc, lấy khăn tắm lau khô tóc, sau đó lặng lẽ ngồi ở ghế sô pha uống rượu.
Uống được vài cốc, anh đi đến hộp thuốc, lấy ra lọ thuốc ngủ, uống hai viên, rồi nằm trên giường nghỉ ngơi, dùng cánh tay gác lên trán che mắt, không để chút ánh sáng nào dọi vào, rất nhanh, anh ngủ thiếp đi, còn có tiếng ngáy nhẹ.
Lam Thiên Vũ mở to mắt, cần thận quay người, lặng lẽ nhìn Dạ Diễm, anh không đắp chăn, gió mùa thu có chút lạnh, cơ thể trần truồng anh đỏ lên, nhưng anh không cảm thấy lạnh, chắc bởi vì anh đã chìm vào giấc ngủ say.
Khi anh an tĩnh tướng mạo trông tuấn tú lạ thường, nhưng bởi vì không khí lạnh lẽo, khiến cho ngươi ta không dám chạm vào.