Dạ Diễm hôm qua mới ngủ với Cung Vũ Dao,cô không muốn ngủ chung giường với anh, sẽ không có cơ hội để cho anh chạm vào người cô.
"Cô dám uy hiếp tôi?" Dạ Diễm cắn răng, cơn giận vừa mới kìm nén được lại tan biến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi sẽ không thỏa hiệp nữa, sẽ không để. . . . cho anh có cơ hội chạm vào tôi, nếu anh không chịu buông tha, tôi thà chọn con đường chết." Lam Thiên Vũ quyết liệt nói.
"Cô cuối cùng ngoan cố vì cái gì? Tôi đã nhường nhịn cô đủ điều, cô còn muốn thế nào? ? ?" Dạ Diễm gào lên như sấm.
"Hãy để chúng tôi đi." Giọng nói Lam Thiên Vũ kiên định.
"Cố muốn rời xa tôi?" Dạ Diễm nhíu mày, ánh mắt trở nên hung dữ, nắm tay thành nắm đấm kêu răng rắc.
"Đúng, tôi không muốn ở lại đây giây phút nào nữa, nếu anh không để tôi đi, chính là tự tìm rắc rối, tôi sẽ không cho anh thoải mái đâu." Lam Thiên Vũ bướng bỉnh trừng mắt nhìn anh, lần này, cô sẽ không khoan nhượng nữa.