"Đứng lại cho tôi." Dạ Diễm giữ Lam Thiên Vũ lại.
"Buông ra ——" Lam Thiên Vũ điên cuồng giãy dụa, sử dụng tất cả sức mạnh của cơ thể.
Dạ Diễm dã man nắm chặt tay Lam Thiên Vũ, kéo cô trở lại phòng, giày của Lam Thiên Vũ bị tuột ra, chân và mông chà xát lên tấm thảm, cánh tay gần như bị trật khớp, nhưng anh không một chút thương tiếc, một phát đá cánh cửa phòng, đặt cô nằm trên sàn nhà, sẳng giọng nói: "Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng có làm loạn, nếu không, tôi sẽ giết Kiều Tinh!"
Lam Thiên Vũ căm hận nhìn anh ta, nghiến răng nói: "Dạ Diễm, trừ khi anh nhốt tôi cả đời, chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ rời xa nơi này, mãi mãi rời xa anh!"
Tâm trí của Dạ Diễm lo lắng, anh bỗng nhiên hiểu rằng, anh đã đẩy Lam Thiên Vũ ngày càng xa mình hơn, trái tim cô đã vỡ vụn, cảm xúc cô bị lung lay, nhưng mà, anh không nhận ra sai lầm của mình, anh cảm thấy mình không sai.
Im lặng một lúc, Dạ Diễm lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không để cô rời đi."