Dạ Diễm thay quần áo, sau khi tắm xong, đi ra khỏi phòng Cung Vũ Dao, đến thư phòng để gọi điện cho Dạ lão thái gia.
"Ông nội, có chuyện gì gấp vậy ạ?"
"Chuyện Tiêu Hàn trúng đạn là do cháu làm?" Giọng nói Dạ lão thái gia thẳng thắn.
"Cháu hy vọng điều đó là do cháu làm, nhưng đáng tiếc là không phải." Dạ Diễm lạnh lùng nói, "Thế bây giờ? Hắn ta đã chết chưa?"
"Không phải cháu làm là tốt rồi." Dạ lão thái gia thở dài nhẹ nhõm, "Cháu luôn mạnh miệng như vậy, nếu không phải cháu làm, tại sao lại thừa nhận chuyện đó với Lam Thiên Vũ? Không nên cãi nhau.
Chẳng lẽ không ngồi xuống nói chuyện tốt được sao?"
"Ông nội, ông đã lớn tuổi rồi, ông không cần phải lo đến chuyện của bọn cháu? Chuyện gì ông cũng quan tâm, có phải là mệt mỏi không?"
"Tên tiểu tử này, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? ?"