Tiếng của Dạ Diễm vang lên lạnh lẽo, Cung Vũ Dao rụt rè đứng lại, không đuổi theo anh nữa, cô nhìn theo sự thờ ơ của Dạ Diễm, đôi mắt u buồn lạc lõng, cô chủ động đến mức này, mà anh vẫn không muốn đụng vào cô, có phải là vì Lam Thiên Vũ?
Người đàn bà kia có ma lực nào? Làm cho anh ta có thể thay đổi nhiều như vậy? Cung Vũ Dao nghĩ mãi không ta, đôi mắt vô tình nhìn thấy quần áo trên sàn nhà, đôi môi hiện lên nụ cười nhạt, cầm chai rượu vang trên bàn ngã vào đống quần áo của Dạ Diễm.
. . . . . .
Dạ Diễm mở vòi hoa sen, tắm bằng nước lạnh, cho nước chảy đến khi ham muốn trong người dần tắt, anh mới quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng, Cung Vũ Dao đã mặc đồ ngủ, mang theo hai ly rượu vang đỏ, đưa cho anh một ly.
Dạ Diễm cầm ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch, tiện tay để cái ly lại trên giường, quay người tìm quần áo của mình, phát hiện quần áo toàn là rượu vang đổ lên, không mặc được nữa, anh cau mày.