Cung Vũ Dao khóc lắc đầu, kích động dùng ngôn ngữ cơ thể: "Lấy cớ, tất cả đều là một cái cớ, trước kia cho dù anh có bận rộn cũng sẽ dành thời gian cho em, nhưng lần này anh muốn em chết, anh thực sự không quan tâm đến em sao, hay là anh không thương em? Có phải là như vậy?"
Dạ Diễm nhíu mày nhìn cô, trong lòng thực sự não nề, anh rất muốn nói cho cô, tình cảm trước kia với cô đều là sai lầm, là do anh nhìn hiểu sai, anh đã từng nghĩ rằng tình cảm dành cho cô là xuất phát từ tình yêu, bây giờ mới hiểu rằng thực ra không phải như vậy, đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái.
Cũng vì lý do như vậy, nên mấy năm nay anh không hề chạm đến cơ thể cô.
Bây giờ anh mới nhận ra rằng thế nào là tình yêu đích thực, tình yêu chân chính với phụ nữ, cho dù người phụ nữ kia không yêu anh, nhưng anh đã biết rằng thế nào là tình yêu.
"Tại sao anh lại không nói gì?" Cung Vũ Dao run rẩy lo lắng, cô sợ rằng phán đoán của mình đã thành sự thật.