Dạ Diễm thô lỗ cởi hết quần áo Lam Thiên Vũ, nhưng mà, khi ánh mắt anh vô ý nhìn vào cơ thể cô đang run rẩy, trái tim anh bỗng nhiên, đột ngột đau nhói, chằm chằm nhìn vào cô, không tiếp tục hành động nữa.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên sửa lại quần áo của mình, xoay người bước đi.
"Dạ Diễm!" Lam Thiên Vũ bỗng nhiên gọi anh lại, xót xa nói, "Anh chưa từng yêu tôi, anh chỉ yêu chính bản thân mình. Vì anh không tin tưởng tôi, anh cảm thấy tôi ô uế, vậy thả tôi ra đi…."
Dạ Diễm chậm rãi xoay người, mỉa mai nói: "Lam Thiên Vũ, lúc trước chính là cô chọn tôi, bây giờ có hối hận thì đã quá muộn rồi. Hơn nữa, đừng có nói con mẹ tình yêu gì ở đây, cô không xứng!"
"Cô không xứng", ba chữ này, giống như một khoảng không lắng đọng, lại một lần nữa khiến cho Lam Thiên Vũ trong lòng kích động, rõ ràng như vậy, trong tích tắc làm tan nát trái tim cô, cô sốc tại chỗ, bối rối nhìn Dạ Diễm….