Để không đánh thức Dạ Diễm, Lam Thiên Vũ không sang phòng khác, đành phải ngồi trên giường ôm anh ta, giữ người anh lại.
Sau khi tiêm thuốc xong Dạ Diễm ngủ rất sâu, nửa người gối lên đùi Lam Thiên Vũ, hai tay ôm quanh người cô, tư thế này rất thoải mái, nhưng đôi chân của Lam Thiên Vũ bị anh đè lên tê rần, nhưng cô không dám nhúc nhích, sợ rằng anh sẽ tỉnh giấc.
...
Liền như vậy từ sáng đến trưa, Dạ Diễm cuối cùng cũng đỡ hơn, tới lúc thức dậy, trạng thái tinh thần tốt hơn hẳn, mở mắt ra đã thấy Lam Thiên Vũ, anh thở dài một hơi.
Cô vẫn ở đó, vẫn bên cạnh anh.
Dạ Diễm ngước đầu, lẳng lặng nhìn Lam Thiên Vũ, khuôn mặt cô xanh xao, tinh thần rất kém, thân thể cô yếu đuối như một cành liễu, dường như cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng chỉ có người phụ nữ yếu đuối như vậy mới nắm giữ được trái tim anh…..
"Cốc cốc!" Bên ngoài có tiếng gõ cửa, lập tức có ai đó bước vào.
Lam Thiên Vũ bừng tỉnh, Dạ Diễm nhắm mắt lại giả vờ ngủ.