Dạ Diễm đè Lam Thiên Vũ xuống giường, cơ thể anh nặng nề áp lên người cô.
Lam Thiên Vũ tức giận giãy dụa: "Đồ khốn, buông ra….."
Dạ Diễm phớt lờ sự phản kháng của cô, dùng sức hôn cô thật mạnh, nụ hôn của anh đẫm máu, làm cho Lam Thiên Vũ sợ hãi, cô dùng hết sức giãy dụa, nhưng ngay cả khi anh bị thương, thì sức mạnh của anh vẫn là lớn hơn cô nhiều.
Cơ thể anh như một ngọn núi lớn đè nặng lên người cô, cô không thể phản kháng, bàn tay anh nắm tay cô để trên đỉnh đầu, tay kia bóp hai má cô, khuôn mặt xinh đẹp rất gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở cháy bỏng và nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô rất sợ hãi và lo lắng.
"Khi cô và Tiêu Hàn hôn nhau cũng kháng cự như vậy sao?" Dạ Diễm nói với thanh âm khàn khàn lạnh lẽo, hàm ý nói, "Cô mong muốn nhanh chóng được hắn ôm ấp, các ngươi đã làm bao nhiêu lần? ? ?"