"Ha ha..." Đám người hầu cười vang.
Kiều Tinh xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu, mặt Triệu Quân cũng đỏ lên, lo lắng nói: "Tiểu Thiên Dực, không được nói bậy."
"Cháu có nói bậy đâu?" Tiểu Thiên Dực trợn tròn mắt, "Lúc ba và mẹ mỗi ngày ngủ chung với nhau, sau đó thì có Tiểu Thiên Tuyết, bây giờ bọn họ tối ngủ, ngày cũng ngủ, còn cậu và chị Phỉ Nhi, chú và mẹ nuôi, bà ngoại và ông ngoại, đều như thế..."
"Phụt ——" Đám người hầu buồn cười.
"Trời ạ, đừng nói nữa." Kiều Tinh che mặt chạy lên lầu.
"Kiều Tinh!" Triệu Quân vội vàng đuổi theo.
"Mấy người xem, bọn họ lại muốn lên lầu tạo người rồi." Vẻ mặt Tiểu Thiên Dực khinh bỉ, "Mới nãy còn nói cháu nói bậy đấy."
"Ha ha..."
Trong sảnh văng vẳng tiếng cười sang sảng, mọi người đều bị lời nói ngây thơ của đứa bé này chọc cười, xung quanh nhà họ Dạ tràn ngập cảm giác hạnh phúc...
**