"Cô nhớ anh ta là chuyện rất bình thường, không nhớ mới là lạ đấy." Lam Thiên Vũ nói với vẻ thấm thía, "Dù sao hai người mới chia tay mấy tháng mà thôi, phần tình cảm đó không thể nói buông là buông được."
"Có lẽ anh ấy đã buông từ lâu rồi." Tần Hi Á nở nụ cười đắng chát, "Chắc chỉ còn mình tôi là đồ ngốc, nhớ mãi không quên được anh ấy."
"Tiêu Hàn không phải người bạc tình như vậy." Lam Thiên Vũ sâu sắc nhìn cô, "Nhưng, Hi Á, nói câu này tàn nhẫn, mong cô đừng trách tôi..."
"Giữa chúng ta, còn chuyện gì không thể nói chứ?" Tần Hi Á hờn dỗi bảo.
Sau khi Lam Thiên Vũ trầm mặc nửa ngày, nặng nề nói ——